ông đây cóc sợ vợ

Đàn ông yêu vợ là đàn ông khi ra ngoài không sợ mang tiếng sợ vợ". Có đứa lại nói: "Ôi, chồng tao cũng thế. Tỏ ra sợ vợ là mốt của đàn ông bây giờ. Bao nhiêu tội nợ cứ đổ lên đầu vợ hết. Lúc nào cũng sợ vợ đánh, sợ vợ chửi, sợ vợ không cho vào nhà, sợ vợ không cho ăn cơm". Tác giả: Bán Hạ Lương Lương Editor: Jeongie edit chương lẻ + Mì edit chương chẵn Thể loại: Hiện đại, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, 2S, HE. Số chương: … Anh Đây Cóc Sợ Vợ. Tác giả: Bán Hạ Lương Lương. Thể loại: HE - Happy Ending, Hiện đại, Sắc, Sủng, Thanh mai trúc mã/Oan gia, Thanh xuân vườn trường, Truyện Ngắn - Ngôn Tình. Số chương: 63. Lượt xem: 9567. Nhưng cô vẫn hỏi lại, "Cái gì?". "Còn có thể là cái gì chứ!". Thiếu niên nhìn cô, thấy dáng vẻ vô tội của cô thì cắn răng cao giọng nói, "Thì nhìn hoa, nhìn cỏ…!". "…. Nhìn cây!". Cuối cùng vẫn sửa lại. Cố Thần suýt chút nữa là cắn phải đầu lưỡi, cậu hầm hừ, "Mắt cậu vốn đã nhỏ rồi, nếu không chú ý bảo vệ mà nhìn hoa nhìn cỏ nhìn… cây, nhỡ híp Đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe thấy phải làm cho con gái theo đuổi cậu ấy. Sở Dư vẫn nhìn chằm chằm cậu mà không nói lời nào, giống như đang muốn xem thấu suy nghĩ của cậu vậy, Cố Thần có hơi chột dạ, ánh mắt nhìn sang phía khác, lớn tiếng nói, "Thế nào? Ông đây hỏi thế có vấn đề gì không?" Frau Sucht Mann Für Feste Beziehung. Chương 1 “Hà hà hà, ổn rồi ổn rồi.” Chàng trai nhìn màn hình cười hưng phấn, gõ bàn phím cạch cạch cạch, lần này coi như giữ được thứ hạng rồi. “Tiền đồ!” Chàng trai bên cạnh cười chế giễu, thao tác chuẩn xác chém bay đầu người trước mặt, đôi chân bắt chéo tỏ vẻ thờ ơ. “Ha, còn không phải là do đám người ở hệ thống Matchmaking* đó à.” *Hệ thống Matchmaking này được đặt để reset toàn bộ và hiệu chỉnh lại những thứ hạng MMR lúc trước để cân bằng và cải thiện hệ thống xếp hạng đại diện cho “hạng” mới của bạn trong mùa hiện tại. Tôn Hạo Quảng nhìn chằm chằm vào màn hình, ngữ điệu rất nhanh, bình thường cậu sẽ không vì một bảng xếp hạng mà phấn khích như thế, kết quả bắt đầu từ tối qua… Cậu gần như quỳ chơi cả đêm, điểm rớt xuống còn hạng Bạch Kim*, chứng tỏ thứ hạng này vô cùng quý báu. *Tôn Hạo Quảng đang ở thứ hạng Kim Cương, chơi đấu xếp hạng toàn thua nên rớt hạng, có khả năng là 3-8 trận thua liên tiếp. “Đồng đội thằng nào cũng ngu như heo, đánh không lại nộp đầu cho người khác thì thôi, dù sao ai cũng có khoảng thời gian là lính mới, nhưng đứng như trời trồng vậy là sao? Không nhúc nhích để người ta đánh như thằng ngu vậy!” “Mẹ nó….lúc tôi muốn đi cứu, nói gì mà cậu đừng lên, cậu đánh không lại nó đâu, đến khi chịu không nổi nữa vừa mới đi lên đối diện có tí, kết quả người còn chưa thấy, màn hình đã tối đen. ” Tôn Hạo Quảng càng nói càng tức, nghiến răng nghiến lợi. “Đám anh em này, chờ tôi một chút thì chết hả?” Nói xong, cậu nhìn tình hình chiến đấu trên màn hình, cười đắc ý, “Hà hà, chỉ có nhị ca là tốt.” Từ nhỏ cậu đã theo nhị ca lăn lộn, từ nhỏ đến lớn, không có gì mà nhị ca cậu không giải quyết được. “Ờ.” Lông mày kiêu ngạo nhếch lên, giọng nói của chàng trai có chút miễn cưỡng. “Dĩ nhiên cần phải quan tâm đến kẻ ngốc rồi.” Vèo một cái mũi tên cắm thẳng vào tim, độc mồm quá. “Chết hết rồi.” Tôn Hạo Quảng hơi tiếc nuối, chậc một tiếng, tuy rằng bọn họ có thể thắng, “Nếu Đằng Phi có ở đây thì quá tốt rồi.” Sở trường của Đằng Phi là đánh Top*, chắc chắn sẽ thắng. *Đánh Top là đi đường trên, đặc trưng của bản đồ đấu Moba là sẽ chia làm 2 nửa, mỗi bên có 3 đường là Top – Mid – Bottom để tấn công đối phương. Cố Thần cười hừ hai tiếng coi như đáp lại. Không chờ cậu trả lời, Tôn Hạo Quảng lắc đầu nói tiếp, “Đáng tiếc, hình như hôm nay em họ cậu ta trở về.” Động tác của chàng trai dừng lại, “Làm sao mà bố biết được.” “Cẩn thận!” Tôn Hạo Quảng la lên, nhìn người vừa mới chết trên màn hình, thở dài. … Cậu nhớ là mình đâu hỏi cậu ta biết không đâu. Suy nghĩ chợt lóe lên, Tôn Hạo Quảng khó hiểu, “Nhị ca, cậu không đi gặp Sở Dư hả?” Sức khỏe Sở Dư không được tốt, lúc đi chơi chỉ toàn ngồi bên cạnh xem, cậu cũng không có ấn tượng gì mấy với cô, nhưng mấy năm trước lúc Sở Dư quay về, không phải lúc nào cậu ta cũng bảo vệ hết ư? “Ai nói tôi muốn về gặp cô ấy?” Mặt Cố Thần đen lại, hừ một tiếng, “Đàn ông sẽ không vội vã đi gặp phụ nữ.” Tôn Hạo Quảng giật giật khóe miệng, niềm vui khi nhìn thấy thắng lợi trên màn hình cũng vì thế mà bị đè xuống. “Nhị ca, tư tưởng của cậu thật là, đã là thời đại nào rồi chứ…” “Tôi nói cho cậu nghe, ” Cậu đẩy máy tính ra, xoay đầu lại. “Phụ nữ bây giờ yêu cầu đàn ông tam tòng tứ đức còn chưa đủ, nấu cơm là tụi mình, việc nhà cũng tụi mình, chỉ hận không thể để đàn ông chúng ta sinh con nữa thôi… Cậu như vầy được gọi là gia trưởng* đấy, tìm không ra đâu…” *Bản gốc là trực nam nham/直男癌 những người đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng, bảo thủ, áp đặt suy nghĩ của mình lên mọi người xung quanh. Cố Thần đứng dậy, vươn người nhìn cậu, nhíu mày, “Cậu nói cái gì?” Tôn Hạo Quảng ngậm miệng lại. Thật ra dáng vẻ chàng trai rất thanh thuần, cộng thêm làn da trắng trẻo, lại thích sạch sẽ, nhìn kiểu gì cũng ra là loại nam thần sơ mi trắng trong mộng của nữ sinh, nhưng hiện thực và mộng tưởng hoàn toàn khác nhau. Cố Thần là cậu ấm nhà giàu, sinh ra đã ngang ngược, ông bà trong nhà đều nói cậu là bướng bỉnh, kiêu ngạo, ngỗ ngược mà dã tâm bừng bừng. Tính cách lúc nào cũng hiện lên trên trán một hai phần, dần dần, cái tính cách ấy ngày càng lộ rõ ra. Giờ đây cậu nhướn mày, vẻ hung hãn không kiềm chế được kia lập tức xuất hiện, nhất thời Tôn Hạo Quảng kinh sợ. “Không có gì.” Tôn Hạo Quảng sờ mũi, ho một tiếng, “Nhị ca muốn uống gì không?” Chủ nghĩa đàn ông thì chủ nghĩa đàn ông vậy. “Không cần.” Cố Thần ném con chuột trong tay xuống, tìm bạn gái gì hả, cô gái Sở Dư này đúng là phiền phức mà. “Đi đây.” “Đi đâu vậy?” Tôn Hạo Quảng nhìn trời, “Sao sớm thế?” Cậu biết ông Cố luôn có yêu cầu nghiêm khắc như quân đội với thời gian nghĩ ngơi và học tập của Cố Thần, ngủ sớm, dậy sớm, còn phải tập luyện sáng sớm, dù bây giờ nhị ca đang đi học xa nhà, thì cũng đã thành thói quen mất rồi. Nghĩ lại mà rùng mình. Nhưng lần này sớm hơn mấy lần trước nhiều. Điều này không quan trọng, quan trọng là… “Về nhà làm thêm một ván nữa?” Cậu cười nịnh nọt, chỉ thiếu một điểm nữa thôi là thứ hạng của cậu sẽ quay về Kim Cương rồi. Chàng trai có chút không yên lòng gật đầu, “Ừ.” Hình như nghĩ đến gì đó, cậu dừng bước, “Để chú Vương đưa tôi đi.” “Ừm.” Tôn Hạo Quảng gật đầu, gọi cho chú Vương, nhìn Cố Thần ra ngoài xong thì quay lại ngồi xuống máy tính, để đảm bảo, bây giờ không dám chơi game, nhưng có thể chơi cái khác. Bên này, chú Vương quen thuộc lái xe. Đến lúc cua, chàng trai ngồi phía sau bỗng nhiên lên tiếng, “Rẽ phải.” “Đến đại viện.” … “Cố phu nhân xinh đẹp.” Cố thiếu gia chào người đang ngồi trên ghế sofa. Bà Cố thích người khác gọi mình là Cố phu nhân. Bà lão đeo kính lão ngồi trên ghế sofa, mái tóc dược chải gọn gàng, trên gương mặt có vài nếp nhăn trông thật hiền hòa, thành thục ngồi khâu vá. Bà ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong, “Thằng hai về rồi đấy à?” Cố Thần xếp thứ hai trong nhà.. “Dạ.” Chàng trai đứng trước mặt bà nội thì rất ngoan, ngồi xuống ghế, nhìn bà đang làm việc, nhíu mày, “Ông lại kêu bà làm à? Bà chiều ông quá!” Ông Cố có một tật xấu, có vài thứ nhất định phải để bà Cố làm, đến vớ cũng chỉ mang vớ do bà may. Ngày trước, bà Cố là tiểu thư nhà giàu, nữ công rất giỏi. Bà nhìn cậu, nhẹ nhàng cắt sợi chỉ, nếp nhăn trên mặt đều là ý cười, lắc lắc đầu. Chuyện nhỏ như vầy không làm bà mệt được, thậm chí bà rất tình nguyện là đằng khác. “Sao vậy ạ?” Chàng trai bị nhìn đến khó hiểu, mất tự nhiên nhìn xuống quần áo mình, hai sợi tóc dựng lên. Trong mắt bà Cố chứa đầy ý cười, vuốt tóc cậu, lắc đầu, “Đúng là con nít.” “Bà nội, con lớn rồi.” Con trai không bao giờ muốn mình bị gọi là con nít. Cố Thần chịu đựng không rút đầu ra, mất tự nhiên lắc lắc, cứ cảm thấy trong mắt bà Cố có ý gì đó. “Được được được, con lớn rồi.” Bà Cố cười tủm tỉm, “Chờ thằng hai tìm được bạn gái thì biết ngay thôi.” Hình như nhớ đến gì đấy, nụ cười của bà mang theo chút hoài niệm. Chàng trai có phần mất kiên nhẫn, “Phụ nữ rắc rối lắm, tìm bạn gái làm gì.” Bà Cố nghe thế thì cười, mới chỉ là thiếu niên 16 17 tuổi mà đã nghiêm túc bảo phụ nữ rắc rối. Bà tháo kính xuống. “Bộ con gặp rất nhiều cô gái rồi hả?” Chàng trai xì một tiếng, “Sở Dư không tính à? Phiền muốn chết.” Cái gì cũng không được, đúng là đồ phiền phức mà. Bà Cố nhìn anh, nếp nhăn trên mặt in thật sâu, trêu cậu, “Bà nói là bạn gái sau này của con, con lại nhắc đến con bé nhà họ Sở làm gì?” Trái tim không hiểu sao bị lỡ một nhịp, Cố Thần nhìn vào mắt bà, hét to, “Bà nội!” “La lớn làm gì hả? Bà nghe thấy mà.” Bà Cố lau lau kính, rồi đeo lên, “Xấu hổ hả?” Bà tiến lại gần, giống như thế mới có thể nhìn rõ hơn. Chàng trai đứng bật dậy, đen mặt vội vàng rời khỏi, “Con có việc, về phòng trước đây.” Bà Cố buồn cười nhìn bóng lưng cậu, còn xấu hổ nữa chứ. Thằng nhóc ngây thơ. Bà lại cầm lấy vớ, nên may vớ cho ông lão thôi. … Bên này. “Nhị ca cậu làm gì mà chậm thế?” Giọng nói từ bên kia truyền tới, Tôn Hạo Quảng không còn sức để nói, tính tình cậu lúc nào cũng gấp gáp, chờ đến mòn mỏi luôn rồi. “Trên đường cậu gặp chuyện gì à?” “Có đâu nhỉ, chú Vương cũng quay về an toàn rồi…” “Nhưng sao lại về đại viện, không phải mới về mấy hôm trước à?” Có một ngày ông Cố nổi hứng đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài, cùng bà Cố sống vui vẻ bên nhau, nên rất không thích người trong nhà quay về quá thường xuyên. “Ừm.” Cố Thần thấp thỏm, cảm xúc bày trên mặt có phần quái dị, vừa bực bội, vừa xấu hổ. “Đánh một ván đi.” Tôn Hạo Quảng nghẹn lời, tốt lắm. “Aiz aiz, nhị ca cậu…” Tôn Hạo Quảng nhìn Lee Sin* hung hãn trên màn hình, tựa hồ một giây sau đó sẽ tiêu diệt luôn cả mình, cậu yên lặng nuốt nước bọt. *Lee Sin là thầy tu mù, một trong những tướng trong Liên Minh Huyền Thoại. Được rồi, cậu vẫn nên xem là được rồi. Hung hăng đánh đấm một lượt, cảm xúc khó hiểu trong lòng cũng giảm bớt. Chàng trai thả lỏng chân mày, bắt đầu chú ý đến động tác của đồng đội, phối hợp theo, cuối cùng Tôn Hạo Quảng cũng yên lòng thở dài. Lúc này, bà Cố gõ cửa đi vào. Cố Thần liếc mắt nhìn, động tác chậm lại, vòng qua người trước mặt, “Bà nội?” Bà Cố đẩy kính lão, nhìn cậu, “Cơm chín rồi.” Bà không có ý để cậu dừng chơi, “Bà đi gọi ông về ăn cơm đã.” Tôn Hạo Quảng nghĩ nghĩ một hồi, còn thời gian, còn có thể đánh cho xong ván này. “Ông con đang ở nhà họ Sở, con nhắm thời gian rồi xuống trước đi.” Trước ở đây, có nghĩa là trước khi ông Cố về nhà. Bình thường ông Cố rất nghiêm với cậu. Tôn Hạo Quảng chưa kịp thả lỏng, đã bị giọng nói kia làm nghẹn. “Bà đi đây.” Ngón tay Cố Thần khựng lại trong một chốc khó nhận ra, khẽ nhếch cằm, ném bàn phím đi, “Bà nghỉ đi, để con đi cho.” [Nhật ký mất mặt của Cố Tiểu Gia] Cố Thần Đàn ông không vội đi tìm phụ nữ. Bà Cố cười tủm tỉm Vậy để bà đến nhà họ Sở cho. Cố Thần Được rồi, con không phải là đàn ông. Nhất thời một tràng cười nổ lớn. Ông nội Cố quay lại, nhìn bàn cờ, nhất thời sắc mặt đen đi “Tiểu! Cố!” Thắng cái gì mà thắng! Nước cờ này, là nước cờ chết. Vốn đang có thể cầm cự được vài nước nữa, nhưng giờ đi nước cờ này chính là chết không lối về. Nếu giờ mà đang ở thời chiến thì đây gọi là nằm vùng đấy! Mấy ông lão thấy ông giận thế thì cười càng hăng hơn. ”Chơi thúi cho lắm vào, rốt cuộc vẫn thua, ha ha ha!” ”Ha ha ha, cháu nội ông không cùng chiến tuyến với ông rồi!” Cố Thần nhìn sang theo phản xạ có điều kiện. Cái... cái gì mà không cùng chiến tuyến chứ. Cậu liếc nhìn Sở Dư đang ngồi bên kia, thấy cô nhìn cậu khẽ cười, không hiểu sao lại thở dài nhẹ nhõm. Ông Tôn vừa rồi chỉ thuận miệng nhạo báng... Ặc Không phải chứ... Lấy lại tinh thần, Cố Thần hồi hồn, đưa mắt nhìn vị trí mà ban nãy mình lơ đãng chỉ bậy, cậu im lặng, sự nhanh nhẹn nơi trán không hề giảm, chẳng có gì gọi là chột dạ. ”Tới giờ ăn cơm rồi, kết thúc sớm vẫn tốt hơn.” Cảm giác được ánh mắt ai kia mang theo ý cười, cơ thể chàng trai bất giác căng ra, lại càng hùng hồn buông thêm một câu. ”Dù ông có muốn thắng thì cũng chậm quá rồi.” Cậu không phải vì lòng mình đứng bên kia đâu nhé, đều do ông Cố chơi dở thôi. Muốn trở mình còn khó hơn thua trực tiếp. Lời này lại càng làm ông Cố tức thêm. Có cháu nội kiểu này thì có xài được đâu! Tiếng cười chung quanh lại càng to thêm. ”Lo lắng đấy ha ha ha...” Quả nhiên là lo thằng cháu nội biết quan tâm săn sóc này sẽ đến giúp’ ông đây mà! Ông Cố thẹn quá hóa giận, đứng dậy, xua tay làm bộ đuổi, “Đi đi! Cười cái gì mà cười! Bệnh hết rồi hay hả?” Nói xong lại trừng mắt nhìn Cố Thần, mặt hằm hằm đi ra ngoài, “Ngốc hả, đi ăn cơm còn đứng đó làm gì?!” Khóe mắt chàng trai liếc sang một bên, hừ một tiếng, “Không phải bảo con hạ cờ hay sao?” Mấy ông lão cũng bắt đầu chầm chậm bước ra ngoài, vừa đi vừa cười nhạo ông Cố. Váy dài viền lá sen tạo thoáng tung bay, cũng không cần cô khách sáo tiễn khách ra cửa, Sở Dư mỉm cười nhìn mấy ông rời khỏi. Mấy ông lão này cũng thú vị phết. Bất chợt phát hiện chàng trai vẫn đứng im không nhúc nhích. Sở Dư nhìn sang, trong ánh mắt mang theo ý hỏi. Cố Thần nhìn hiểu ngay. Vẻ mặt cứng đơ khó nhận ra, chàng trai nhìn về phía bàn cờ, “Tôi định hỏi cậu, có cần tôi dọn mấy quân cờ này không?” Sở Dư chưa kịp trả lời thì ông Sở đang dọn cờ ngẩng đầu lên, “Không cần đâu.” Ông bật cười, thật ra Cố Thần là một đứa trẻ rất tốt. “Cũng không có gì nhiều, con về ăn cơm đi A Thần.” Chỉ có mấy quân cờ thôi mà, ông già thì già, nhưng vẫn thích thu dọn mấy việc cỏn con này. Nhìn Sở Dư lẳng lặng gật đầu, chàng trai im lặng trong giây lát, ngực tắc nghẹn, trừng mắt đáp, “Dạ.” Nhân lúc ông Sở đang cúi đầu dọn cờ, cậu đưa tay túm lấy tóc Sở Dư kéo một cái, nói “Tôi đi đây.” Sở Dư bị đau, nhíu chân mày trừng mắt nhìn cậu. Sự khó chịu nơi ngực giờ mới biến mất, chàng trai cảm thấy mĩ mãn, ngâm nga câu ca rời đi. *** Về đến nhà, thức ăn đã được dọn lên từ lâu. “Sao vậy?” Bà Cố đang loay hoay chỉnh sửa mấy cành hoa trong bình. Thấy mình bị mất mặt, ông Cố thở hổn hển, nhưng hoàn toàn không có ý muốn trút giận lên bà Cố, phát giận lên phụ nữ thì hay ho gì. “Còn không phải thằng hai à!” Ông bớt giận đôi chút, giải thích chuyện vừa rồi, nói xong lại giận thổi vểnh cả râu, bảo tiếp “Chờ thêm năm nữa là ném nó vào quân đội ngay!” Mắt bà Cố tràn đầy ý cười, lắc đầu, “Ông đã lớn thế này rồi mà còn so đó với nó à?” Bụp, nhành hoa bị cắt đi, bà Cố đặt kéo xuống, đứng dậy, “Huống gì, thằng hai cũng không nói sai.” Bà cười, “Ông chơi cờ vốn dĩ đã dở rồi.” Miệng ông Cố kéo căng, “Aiz, cái bà này...” Ông còn đang định nói gì đó thì bà nhìn ông, “Ăn cơm nào.” Thế là ông chỉ có thể thổi thổi chòm râu, lập tức im miệng. Lúc Cố Thần bước vào, ông Cố đã nguôi giận rồi, được bà Cố dỗ đôi câu đã hết giận. Nhưng thấy Cố Thần là ông lại mất hứng. “Làm gì mà lâu thế?” Ông vỗ vỗ bàn, “Cơm canh nguội cả rồi.” Cố Thần nhìn thức ăn còn bốc khói trên bàn, tâm trạng tốt nhướn mày, không nói gì, rửa tay xong ngồi vào bàn ăn. “Ăn cơm thôi.” Cậu nhíu mày, đưa đũa cho bà Cố, rồi lại đưa đôi khác đến trước mặt ông Cố. Ông Cố trừng mắt, rồi lại phát hiện cậu không có ý định cãi nhau với ông, tự mình bẽ mặt, cũng chỉ có thể giận dỗi im lặng. Thức ăn trên bàn không nhiều lắm, bốn món mặn một canh, từ nhỏ Cố Thần đã được ông Cố lấy tiêu chuẩn quân đội dạy dỗ, nên không hề kiêng ăn, ba người lại ăn không nhiều, nấu bốn món thì thường hay dư lại. ... Nhưng lần này lại ăn sạch sẽ. Ông Cố nhìn khóe miệng cậu nhóc nhếch lên, lại ăn hết một chén bới thêm, yên lặng trợn mắt, dù gì ông cũng đã lớn tuổi, thực đơn cũng nghiêm khắc, bảo vệ nấu ăn đều căn cứ nghiêm ngặt theo dinh dưỡng mà làm, có một món ông không thể nào ăn được. Ăn rất ngon. Hình như nghĩ tới gì đấy, ông Cố thôi nhìn món ăn nằm trước mặt Cố Thần, “Đúng rồi.” “Cô bé Sở gia sắp quay về đây đi học rồi, gì nhỉ... trước đây không phải con chơi rất thân với cô bé sao?” Chỉ mới hai năm gần đây mới không thấy cậu chạy đến nhà họ Sở nữa. “Ý của ông nội Sở là, chuyển đến trường của con, để con chăm sóc nó.” “Dạ? Dạ.” Vẻ mặt đơ ra, cậu chớp mắt gật đầu. Cố Thần ngừng lại, máy móc nuốt thức ăn trong miệng xuống, sóng lưng thẳng tắp, “Quay về?” Nghĩa là... không đi nữa ư. “Ừ.” Ông Cố đặt chén xuống, cầm lấy khăn, “Vài năm nay sức khỏe ông Sở không tốt, Sở Dư quay về chăm sóc.” Bà Sở qua đời sớm, ông Sở không đi bước nữa, nuôi hai người con. Hai vợ chồng con trai cả của nhà họ Sở đều làm trong quân đội, đứa con gái út lại lấy chồng ở nước ngoài, bận không kịp thở, huống hồ mấy người như bọn họ không thể xuất ngoại, chỉ có thể để mấy đứa cháu quay về chăm sóc. Sợ Cố Thần không đồng ý, ông Cố lại nói thêm, “Cũng không cần con lúc nào cũng chăm sóc nó, chỉ là sức khỏe của con bé Sở không tốt, ông Sở của con hơi lo.” Cố Thần gật gật đầu. Cậu biết, đồ phiền phức Sở Dư ấy sẽ không muốn người khác chăm sóc đâu. Lúc nhỏ cô không thể hoạt động, ngoan ngoãn ôm cuốn truyện cổ tích mà đọc, lúc cậu muốn đi cưỡi ngựa cũng không đòi theo, chỉ nháy mắt im lặng nhìn cậu, làm nũng trong im lặng. ... Cuối cùng cậu bị đánh không ít. Tối hôm đó, Cố Thần mơ một giấc mơ. Mơ thấy bọn họ lúc nhỏ. Cô bé sắc mặt tái nhợt, mặc váy công chúa xinh đẹp, ôm cuốn truyện cổ tích ngồi trước cửa sổ, hâm mộ nhìn mấy đứa nhỏ đang chơi ở bên ngoài. Bé trai chạy rầm rập vào nhà, “Em nhìn gì thế?” “Nhìn các bạn ấy chơi.” Giọng nói nho nhỏ của bé gái vang lên, im lặng nhìn bên ngoài sân. Nhìn theo ánh mắt cô bé, cậu bé căng thẳng hỏi, “Em có muốn ra ngoài chơi không?” “Có thể hả?” Mắt cô bé sáng rực, nhưng ngay sau đó lại dẩu môi, ánh mắt ảm đạm. “Mẹ nói em không được ra gió.” Cậu bé nhíu mày, nghĩ rồi lại nghĩ, ngang ngược cầm tay cô bé. “Không sao đâu, anh có cách.” Ngày hè nắng nóng, bé trai lén lút quay về nhà lấy trộm một cái chăn, đắc ý vỗ ngực quấn Sở Tiểu Dư thành cái bánh chưng, rồi nghẹn đỏ mặt ôm cô bé từng bước đi ra ngoài, xem bọn trẻ chơi diều hâu bắt gà con. Hai đứa bé vô cùng vui vẻ, cười như hai đứa ngốc. Kết quả là... bé gái nóng đến hôn mê. Sau đó là cảnh cậu bị ông Cố đuổi đánh khắp sân. Rồi cảnh tượng trong mơ thay đổi, biến thành cảnh khác. “Đồ phiền phức! Đồ phiền phức!” Bé trai vui vẻ ôm một thứ, “Em đoán thử xem đây là gì?” Bé gái bỏ bút xuống, đứng dậy đi đến, mở to mắt nhìn rồi lắc đầu. Cô không biết. “ Là kem ly đó! Ăn ngon lắm!” Cố Tiểu Thần nghĩ nghĩ, “Ăn ngon hơn chân gà luôn.” Đây là do cậu giấu vào ngực, vất vả lắm mới lén đem qua được. Sở Tiểu Dư đáng thương nhìn ly kem, cô không thể ăn. Cố Tiểu Thần hoàn toàn không ngờ cô bạn nhỏ lại không thể ăn, vậy là đành tự ăn một mình. Ăn gần hết, nhìn Sở Tiểu Dư gầy tong bĩu môi, đáng thương vô cùng, cậu do dự một lát, lần trước mông còn đau đây này. .Nhưng mà “tình bạn” quan trọng hơn, cậu vươn tay, “Nếu không thì em nếm thử đi?” Sở Dư rất ngoan, “Không thể ăn được.” Bị bệnh phải uống thuốc, đắng lắm. Cố Tiểu Thần nghiêng đầu, liếm liếm, “Có thể mà.” Cậu nghĩ rằng không thể ăn nghĩa là giống như trên truyền hình, sẽ trúng độc. “Thật ư?” Cô bé nháy mắt, để lộ chiếc răng sữa xinh xinh. Cô vẫn rất tin tưởng người bạn nhỏ này. Sở Tiểu Dư nheo mắt, ăn ngon lành. Bỗng nhiên, cô mở to đôi mắt, nắm chặt tay, nóng nảy nói. “Anh Cố, em ăn nước bọt của anh rồi, nếu mang thai thì làm sao bây giờ?” Nghe nói sẽ có em bé đó. Cố Tiểu Thần ngơ ngác một hồi, nghĩ ngợi rồi khoát tay, “Vậy thì sinh đi!” Cậu vỗ vỗ ngực, vô cùng khí phách, “Ba chúng ta sẽ cùng đi nhà trẻ!” ... Ông Cố quay về, lại đuổi đánh cậu khắp sân. Sau đó có một làn khói nhẹ thổi tới, người trong phòng biến thành một cô gái. Gương mặt nhợt nhạt, nhẹ nhàng uyển chuyển. “Anh Cố ~” âm thanh yêu kiều, vươn tay ra muốn ôm. Giọng nói mềm mại, làm trái tim của cậu thiếu niên tê dại, không tự chủ bật cười, kêu một tiếng rồi duỗi tay ra. Quên đi, cô thích cậu như thế, muốn chiều thì chiều thôi. Kết quả cô gái bỗng nhiên biến sắc, giơ gậy lên hỏi, “Cục cưng của chúng ta đâu?” ... Sáng sớm, chàng trai bỗng dưng bật dậy. Thở dài một hơi. Cái gì vây hả, đàn... đàn ông Bắc Kinh thế mà lại sợ vợ?! Cậu xoa xoa cái trán đầy mồ hồ, nghiêm túc suy nghĩ. [Nhật ký mất mặt của Cố tiểu gia 3] Cố gia bị đồ phiền phức trừng mắt nhìn, ông đây mất mặt quá, không vui không vui. Bảo vệ... Thiếu gia đừng kích động! Cậu hát bị lệch tông rồi!Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại và Advertisement ”Hà hà hà, ổn rồi ổn rồi.” Chàng trai nhìn màn hình cười hưng phấn, gõ bàn phím cạch cạch cạch, lần này coi như giữ được thứ hạng rồi.”Tiền đồ!”Chàng trai bên cạnh cười chế giễu, thao tác chuẩn xác chém bay đầu người trước mặt, đôi chân bắt chéo tỏ vẻ thờ ơ.”Ha, còn không phải là do đám người ở hệ thống Matchmaking* đó à.”*Hệ thống Matchmaking này được đặt để reset toàn bộ và hiệu chỉnh lại những thứ hạng MMR lúc trước để cân bằng và cải thiện hệ thống xếp hạng đại diện cho “hạng” mới của bạn trong mùa hiện Hạo Quảng nhìn chằm chằm vào màn hình, ngữ điệu rất nhanh, bình thường cậu sẽ không vì một bảng xếp hạng mà phấn khích như thế, kết quả bắt đầu từ tối qua... Cậu gần như quỳ chơi cả đêm, điểm rớt xuống còn hạng Bạch Kim*, chứng tỏ thứ hạng này vô cùng quý báu.*Tôn Hạo Quảng đang ở thứ hạng Kim Cương, chơi đấu xếp hạng toàn thua nên rớt hạng, có khả năng là 3-8 trận thua liên tiếp.”Đồng đội thằng nào cũng ngu như heo, đánh không lại nộp đầu cho người khác thì thôi, dù sao ai cũng có khoảng thời gian là lính mới, nhưng đứng như trời trồng vậy là sao? Không nhúc nhích để người ta đánh như thằng ngu vậy!””Mẹ nó, lúc tôi muốn đi cứu, nói gì mà cậu đừng lên, cậu đánh không lại nó đâu, đến khi chịu không nổi nữa vừa mới đi lên đối diện có tí, kết quả người còn chưa thấy, màn hình đã tối đen. “Tôn Hạo Quảng càng nói càng tức, nghiến răng nghiến lợi.”Đám anh em này, chờ tôi một chút thì chết hả?”Nói xong, cậu nhìn tình hình chiến đấu trên màn hình, cười đắc ý, “Hà hà, chỉ có nhị ca là tốt.”Từ nhỏ cậu đã theo nhị ca lăn lộn, từ nhỏ đến lớn, không có gì mà nhị ca cậu không giải quyết được.”Ờ.”Lông mày kiêu ngạo nhếch lên, giọng nói của chàng trai có chút miễn cưỡng.”Dĩ nhiên cần phải quan tâm đến kẻ ngốc rồi.”Vèo một cái mũi tên cắm thẳng vào tim, độc mồm quá.”Chết hết rồi.” Tôn Hạo Quảng hơi tiếc nuối, chậc một tiếng, tuy rằng bọn họ có thể thắng, “Nếu Đằng Phi có ở đây thì quá tốt rồi.”Sở trường của Đằng Phi là đánh Top*, chắc chắn sẽ thắng.*Đánh Top là đi đường trên, đặc trưng của bản đồ đấu Moba là sẽ chia làm 2 nửa, mỗi bên có 3 đường là Top - Mid - Bottom để tấn công đối Thần cười hừ hai tiếng coi như đáp chờ cậu trả lời, Tôn Hạo Quảng lắc đầu nói tiếp, “Đáng tiếc, hình như hôm nay em họ cậu ta trở về.”Động tác của chàng trai dừng lại, “Làm sao mà bố biết được.””Cẩn thận!” Tôn Hạo Quảng la lên, nhìn người vừa mới chết trên màn hình, thở dài.... Cậu nhớ là mình đâu hỏi cậu ta biết không nghĩ chợt lóe lên, Tôn Hạo Quảng khó hiểu, “Nhị ca, cậu không đi gặp Sở Dư hả?”Sức khỏe Sở Dư không được tốt, lúc đi chơi chỉ toàn ngồi bên cạnh xem, cậu cũng không có ấn tượng gì mấy với cô, nhưng mấy năm trước lúc Sở Dư quay về, không phải lúc nào cậu ta cũng bảo vệ hết ư?”Ai nói tôi muốn về gặp cô ấy?” Mặt Cố Thần đen lại, hừ một tiếng, “Đàn ông sẽ không vội vã đi gặp phụ nữ.”Tôn Hạo Quảng giật giật khóe miệng, niềm vui khi nhìn thấy thắng lợi trên màn hình cũng vì thế mà bị đè xuống.”Nhị ca, tư tưởng của cậu thật là, đã là thời đại nào rồi chứ...”“Tôi nói cho cậu nghe, “ Cậu đẩy máy tính ra, xoay đầu lại.”Phụ nữ bây giờ yêu cầu đàn ông tam tòng tứ đức còn chưa đủ, nấu cơm là tụi mình, việc nhà cũng tụi mình, chỉ hận không thể để đàn ông chúng ta sinh con nữa thôi... Cậu như vầy được gọi là gia trưởng* đấy, tìm không ra đâu...”*Bản gốc là trực nam nham/直男癌 những người đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng, bảo thủ, áp đặt suy nghĩ của mình lên mọi người xung Thần đứng dậy, vươn người nhìn cậu, nhíu mày, “Cậu nói cái gì?”Tôn Hạo Quảng ngậm miệng ra dáng vẻ chàng trai rất thanh thuần, cộng thêm làn da trắng trẻo, lại thích sạch sẽ, nhìn kiểu gì cũng ra là loại nam thần sơ mi trắng trong mộng của nữ sinh, nhưng hiện thực và mộng tưởng hoàn toàn khác Thần là cậu ấm nhà giàu, sinh ra đã ngang ngược, ông bà trong nhà đều nói cậu là bướng bỉnh, kiêu ngạo, ngỗ ngược mà dã tâm bừng cách lúc nào cũng hiện lên trên trán một hai phần, dần dần, cái tính cách ấy ngày càng lộ rõ đây cậu nhướn mày, vẻ hung hãn không kiềm chế được kia lập tức xuất hiện, nhất thời Tôn Hạo Quảng kinh sợ.”Không có gì.” Tôn Hạo Quảng sờ mũi, ho một tiếng, “Nhị ca muốn uống gì không?”Chủ nghĩa đàn ông thì chủ nghĩa đàn ông vậy.”Không cần.” Cố Thần ném con chuột trong tay xuống, tìm bạn gái gì hả, cô gái Sở Dư này đúng là phiền phức mà.”Đi đây.””Đi đâu vậy?” Tôn Hạo Quảng nhìn trời, “Sao sớm thế?”Cậu biết ông Cố luôn có yêu cầu nghiêm khắc như quân đội với thời gian nghĩ ngơi và học tập của Cố Thần, ngủ sớm, dậy sớm, còn phải tập luyện sáng sớm, dù bây giờ nhị ca đang đi học xa nhà, thì cũng đã thành thói quen mất lại mà rùng lần này sớm hơn mấy lần trước này không quan trọng, quan trọng là...”Về nhà làm thêm một ván nữa?” Cậu cười nịnh nọt, chỉ thiếu một điểm nữa thôi là thứ hạng của cậu sẽ quay về Kim Cương rồi. Chàng trai có chút không yên lòng gật đầu, “Ừ.”Hình như nghĩ đến gì đó, cậu dừng bước, “Để chú Vương đưa tôi đi.””Ừm.” Tôn Hạo Quảng gật đầu, gọi cho chú Vương, nhìn Cố Thần ra ngoài xong thì quay lại ngồi xuống máy tính, để đảm bảo, bây giờ không dám chơi game, nhưng có thể chơi cái này, chú Vương quen thuộc lái lúc cua, chàng trai ngồi phía sau bỗng nhiên lên tiếng, “Rẽ phải.””Đến đại viện.”...”Cố phu nhân xinh đẹp.” Cố thiếu gia chào người đang ngồi trên ghế Cố thích người khác gọi mình là Cố phu lão đeo kính lão ngồi trên ghế sofa, mái tóc dược chải gọn gàng, trên gương mặt có vài nếp nhăn trông thật hiền hòa, thành thục ngồi khâu ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong, “Thằng hai về rồi đấy à?”Cố Thần xếp thứ hai trong nhà..”Dạ.” Chàng trai đứng trước mặt bà nội thì rất ngoan, ngồi xuống ghế, nhìn bà đang làm việc, nhíu mày, “Ông lại kêu bà làm à? Bà chiều ông quá!”Ông Cố có một tật xấu, có vài thứ nhất định phải để bà Cố làm, đến vớ cũng chỉ mang vớ do bà trước, bà Cố là tiểu thư nhà giàu, nữ công rất giỏi. Bà nhìn cậu, nhẹ nhàng cắt sợi chỉ, nếp nhăn trên mặt đều là ý cười, lắc lắc nhỏ như vầy không làm bà mệt được, thậm chí bà rất tình nguyện là đằng khác.”Sao vậy ạ?” Chàng trai bị nhìn đến khó hiểu, mất tự nhiên nhìn xuống quần áo mình, hai sợi tóc dựng mắt bà Cố chứa đầy ý cười, vuốt tóc cậu, lắc đầu, “Đúng là con nít.””Bà nội, con lớn rồi.” Con trai không bao giờ muốn mình bị gọi là con Thần chịu đựng không rút đầu ra, mất tự nhiên lắc lắc, cứ cảm thấy trong mắt bà Cố có ý gì đó.”Được được được, con lớn rồi.”Bà Cố cười tủm tỉm, “Chờ thằng hai tìm được bạn gái thì biết ngay thôi.”Hình như nhớ đến gì đấy, nụ cười của bà mang theo chút hoài trai có phần mất kiên nhẫn, “Phụ nữ rắc rối lắm, tìm bạn gái làm gì.”Bà Cố nghe thế thì cười, mới chỉ là thiếu niên 16 17 tuổi mà đã nghiêm túc bảo phụ nữ rắc rối. Bà tháo kính xuống.”Bộ con gặp rất nhiều cô gái rồi hả?”Chàng trai xì một tiếng, “Sở Dư không tính à? Phiền muốn chết.”Cái gì cũng không được, đúng là đồ phiền phức Cố nhìn anh, nếp nhăn trên mặt in thật sâu, trêu cậu, “Bà nói là bạn gái sau này của con, con lại nhắc đến con bé nhà họ Sở làm gì?”Trái tim không hiểu sao bị lỡ một nhịp, Cố Thần nhìn vào mắt bà, hét to, “Bà nội!””La lớn làm gì hả? Bà nghe thấy mà.” Bà Cố lau lau kính, rồi đeo lên, “Xấu hổ hả?”Bà tiến lại gần, giống như thế mới có thể nhìn rõ trai đứng bật dậy, đen mặt vội vàng rời khỏi, “Con có việc, về phòng trước đây.”Bà Cố buồn cười nhìn bóng lưng cậu, còn xấu hổ nữa nhóc ngây lại cầm lấy vớ, nên may vớ cho ông lão thôi....Bên này.”Nhị ca cậu làm gì mà chậm thế?”Giọng nói từ bên kia truyền tới, Tôn Hạo Quảng không còn sức để nói, tính tình cậu lúc nào cũng gấp gáp, chờ đến mòn mỏi luôn rồi.”Trên đường cậu gặp chuyện gì à?””Có đâu nhỉ, chú Vương cũng quay về an toàn rồi...””Nhưng sao lại về đại viện, không phải mới về mấy hôm trước à?”Có một ngày ông Cố nổi hứng đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài, cùng bà Cố sống vui vẻ bên nhau, nên rất không thích người trong nhà quay về quá thường xuyên.”Ừm.” Cố Thần thấp thỏm, cảm xúc bày trên mặt có phần quái dị, vừa bực bội, vừa xấu hổ.”Đánh một ván đi.”Tôn Hạo Quảng nghẹn lời, tốt lắm.”Aiz aiz, nhị ca cậu...”Tôn Hạo Quảng nhìn Lee Sin* hung hãn trên màn hình, tựa hồ một giây sau đó sẽ tiêu diệt luôn cả mình, cậu yên lặng nuốt nước bọt.*Lee Sin là thầy tu mù, một trong những tướng trong Liên Minh Huyền rồi, cậu vẫn nên xem là được hăng đánh đấm một lượt, cảm xúc khó hiểu trong lòng cũng giảm trai thả lỏng chân mày, bắt đầu chú ý đến động tác của đồng đội, phối hợp theo, cuối cùng Tôn Hạo Quảng cũng yên lòng thở dài. Lúc này, bà Cố gõ cửa đi Thần liếc mắt nhìn, động tác chậm lại, vòng qua người trước mặt, “Bà nội?”Bà Cố đẩy kính lão, nhìn cậu, “Cơm chín rồi.” Bà không có ý để cậu dừng chơi, “Bà đi gọi ông về ăn cơm đã.”Tôn Hạo Quảng nghĩ nghĩ một hồi, còn thời gian, còn có thể đánh cho xong ván này.”Ông con đang ở nhà họ Sở, con nhắm thời gian rồi xuống trước đi.”Trước ở đây, có nghĩa là trước khi ông Cố về nhà. Bình thường ông Cố rất nghiêm với Hạo Quảng chưa kịp thả lỏng, đã bị giọng nói kia làm nghẹn.”Bà đi đây.”Ngón tay Cố Thần khựng lại trong một chốc khó nhận ra, khẽ nhếch cằm, ném bàn phím đi, “Bà nghỉ đi, để con đi cho.”[Nhật ký mất mặt của Cố Tiểu Gia]Cố Thần Đàn ông không vội đi tìm phụ Cố cười tủm tỉm Vậy để bà đến nhà họ Sở Thần Được rồi, con không phải là đàn ông. Contents1 Giới thiệu Truyện Anh Đây Cóc Sợ Vợ2 Danh sách chương3 Trọn bộ Truyện Anh Đây Cóc Sợ Vợ “cập nhật ngày 12/06/2023“ Trọn bộ Anh Đây Cóc Sợ Vợ Full tập được cập nhật mới nhất ngày 12/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Giới thiệu Truyện Anh Đây Cóc Sợ Vợ 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Anh Đây Cóc Sợ Vợ Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 12/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – TruyenFull Tên gốc Bổn Thiếu Không Sợ VợThể loại Hiện đại, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, 2S, Qin ZồEditor Jeongie + MìSố chương 60 chương + 7 ngoại truyện. “Sở Tiểu Dư, ngày nào gặp phải cậu thì lần đó tôi đều mất mặt. Cậu đừng được voi đòi tiên” Anh vừa nói vừa tức giận, không ngờ cô lại đốt tóc anh, hơn nữa là bộ tóc mới làm. “Cậu nói gì?” Cô từ từ ngẩng đầu lên, dáng vẻ đáng yêu tinh nghịch, bỗng nhiên nâng mặt anh lên hôn vào cằm. “Không…không có gì?” dứt lời thì vẻ kiêu căng ngạo mạn của anh bỗng chốc như quả bóng bị xì hết hơi. Cả người anh cứng lại, lắp ba lắp bắp, đột nhiên níu lấy nhúm tóc rơi.“Tôi tôi tôi, nói cậu tiếp tục đi.”. Cô gật đầu nhẹ nhàng, tiếp tục đốt những sợi tóc làm thí nghiệm xem protein có mùi gì? Cố tiểu gia cứng mặt, sờ vào lỗ tai dần nóng của mình, tròng mắt đảo một cái, toét miệng cười “Haiz, đàn ông Bắc Kinh mà! Có mỗi đầu tóc thôi, ai quan tâm tới chút chuyện nhỏ này chứ.” Danh sách chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Trọn bộ Truyện Anh Đây Cóc Sợ Vợ “cập nhật ngày 12/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang đọc truyện online hàng đầu Việt Nam với nhiều truyện hay chọn lọc và hầu hết các truyện đã full dành cho bạn đọc yêu thích, website hỗ trợ đọc tốt . Danh sách những truyện full đã hoàn thành hay nhất hiện nay với sự đa dạng về thể loại, chọn lọc về nội dung, liên tục cập nhật truyện full mới cho độc giả. Sở Dư, tên ở nhà là An An, vì sinh non nên sức khỏe của cô rất yếu, đa số thời gian đều ở trong nhà đọc Thần, tên ở nhà vẫn là Cố Thần, thường được ông bà gọi là “thằng hai”, anh em chí cốt thì gọi là “anh Cố”, ra đường anh là cá mập, ở nhà anh là cá Sở Dư và Cố Thần là hai nhân vật chính trong truyện mà mình muốn giới thiệu đến mọi người. Một mối tình thanh xuân đơn thuần, mối tình đầu tiên cũng là mối tình duy nhất cuối cùng, đó chính là câu chuyện của cụ Sở và ông cụ Cố là bạn già thân thiết, hồi vừa về nước ông cụ Sở đã bế cô bé đi khoe khắp nơi, đặc biệt nhất là ông đã ôm Sở Dư đến trước mặt Cố Thần và hỏi rằng cậu bé có muốn cô vợ nhỏ này không v Từ đó, lúc nào Cố Thần cũng ở bên cạnh Sở Dư, chơi với cô không biết thì ai cũng biết trẻ con rất ngây thơ, có lần Cố Thần giấu kem đem đến cho Sở Dư, rồi còn thử độc trước khi đưa cho cô. Sở Dư hỏi“Anh Cố, em ăn nước bọt của anh rồi, nếu mang thai thì làm sao bây giờ?”Cố Thần đáp lại một câu xanh rờn“Vậy thì sinh đi! Ba chúng ta sẽ cùng đi nhà trẻ!”Kết quả là anh bị ông nội đuổi đánh khắp sân VSau này khi lớn lên, Cố Thần luôn đứng về phía Sở Dư. Có hôm ông nội anh đang đánh cờ với Sở Dư, sắp thua đến nơi rồi, thế là ông gọi anh“Thằng hai, tới xem giúp ông một chút đi.”Cứ tưởng cháu trai sẽ giúp mình, ai dè nó đi một nước cờ chết! Thà không đi còn có cơ hội gỡ, đi rồi muốn gỡ cũng không được nữa!Ông nội Cố giận dỗi “Chờ thêm năm nữa là ném nó vào quân đội ngay!”Còn Cố Thần thì tươi như hoa, niềm vui phơi hơn nữa là cái ngày ông nội Sở tràn đầy niềm tin mà nhờ anh chăm sóc cho Sở Dư lúc ở là từ hôm đó, toàn trường ai ai cũng thấy Cố nhị thiếu vốn cao ngạo nay lại đeo một chiếc balo màu hồng xinh xắn trên lưng, lúc nào cũng lẽo đẽo theo một cô gái. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAvelandRồi anh còn thay đổi hoàn toàn, sáng đi học sớm, chiều đi về sớm, không đi chơi với đám anh em như trước nữa. Đặc biệt hơn là cô gái ấy nói gì thì Cố nhị thiếu cũng làm theo, không một lời oán trách!Mọi người bắt đầu truyền tai nhau“Tớ nói cho cậu biết, Cố thiếu có bạn gái!”“Cậu không biết trước mặt bạn gái Cố thiếu ngoan cỡ nào đâu!”“Cậu ấy còn mang balo cho bạn gái… rất rất nghe lời…”Một truyền mười, mười truyền một trăm, cuối cùng ai cũng tin rằng Sở Dư là bạn gái Cố Cố Thần hay ngại ngùng xấu hổ, khi Tôn Hạo Quảng hỏi“Nhị ca, cậu thích Sở Dư từ lúc nào thế?”Anh lại thẹn quá hóa giận “Nói bậy cái gì đó hả?”Rồi anh còn mạnh miệng nói với Sở Dư đừng nên hiểu lầm, anh sẽ không thích cô đâu v Nói xong rồi sau này mới hối hận, phải lên Tieba post bài tìm cao nhân giúp đỡ vTrên con đường đưa vợ về dinh của Cố Thần, bà nội anh là công thần luôn tạo cơ hội cho anh với Sở Dư. Vốn dĩ bà cũng chẳng biết gì cho đến một ngày, thằng cháu dở hơi đỏ mặt hỏi bà“Bà… bà thấy chắt bà tên Cố Sở có được không…”Bà hiểu rồi đấy...Lần Cố Thần say rượu, đám anh em của anh gọi cho bà Cố, bà Cố lại gọi cho Sở Dư, dụ cô đến chăm sóc Cố Thần v Mà kể ra thì bà nội Cố cũng rất hài lòng với đứa cháu trai này, say một cái là chỉ biết gọi Sở Dư, thống kê thì trong một giờ đồng hồ Cố Thần gọi tên vợ 168 lần. Rồi còn đuổi đám anh em như đuổi tà, luôn miệng bảo rằng tôi là người có vợ rồi v Lúc chưa thấy Sở Dư thì rống lên “Tôi là ai vậy? Nhà tôi ở đâu? Dư Dư của tôi đâu rồi?”Lúc gặp được Sở Dư thì nắm tay cô như học sinh tiểu học, ngoan ngoãn bảo “Em đến trễ quá!”Túm lại là, lúc Cố Thần say rượu, Sở Dư đã ở chung với anh cả đêm. Cô nam quả nữ, ở chung một phòng trải qua một đêm thì xảy ra chuyện gì? Tất nhiên không phải chuyện đen tối đâu, Cố Thần ngồi “tâm sự tuổi hồng” với Sở Dư đó v Bao nhiêu bí mật lớn bé anh kể ra hết, không chừa cái nào!!Vì lỡ dại rồi nên sau đó Cố Thần mạnh dạn hỏi“Cậu thích... mèo hay chó?”“Chó đi.”“Gâu!”Sở Dư vẫn chưa phản ứng kịp thì Cố Thần đã cao giọng“Tôi mặc kệ, cậu nói thích tôi!”Èm, đây là màn tỏ tình đi vào lịch sử của Cố Sở Dư thì chín chắn hơn, cô chỉ nói“Chờ tụi mình lớn lên, sẽ ở bên nhau.”Một câu này thôi đã khiến Cố Thần vui như Tết, anh đi lung tung khoe khoang với mọi người, cứ mở miệng ra là “Tôi quên mất cậu là FA.” À thì, tâm trạng của người yêu đương, mình xin từ chối tháng đợi chờ cuối cùng cũng có kết quả, Sở Dư đã đủ tuổi cùng anh cũng có thể cùng cô xây dựng mái ấm, cho cô niềm vui mỗi ngày rồi cùng ôm nhau ngủ cùng tỉnh lại dưới ánh ban thuở bé, ở bên Sở Dư đã là nguyện vọng của Cố Thần. Cô là ngoại lệ duy nhất, cũng là người mà anh trân trọng. Chính vì thế mà anh lưu lại tất cả những kỷ niệm của họ trên trang giấy.“Ngày đầu tiên quen biết. Mọi người đều đùa, nhưng anh lại tưởng thật.”“Tháng thứ sáu quen nhau, anh không muốn em chơi với người khác.”“Mười hai tháng quen nhau, tôi muốn thỏa mãn mọi ước muốn của cô ấy.”“Quen nhau được hai năm, anh muốn cùng em tạo nên một căn nhà, anh làm ba, em làm mẹ.”“Quen nhau mười năm, anh đã hiểu được hương vị ngọt ngào của tình yêu.”“Quen nhau ngày thứ 4989, em đã trưởng thành.”Hóa ra bọn họ đã cùng nhau đi một đoạn đường dài như thế…Vậy thì cô gái của anh, em có nguyện ý lấy anh không?***“Anh đây cóc sợ vợ” là bộ truyện ngọt ngào không kém phần hài hước. Cố Thần là minh chứng của câu “ra đường anh là cá mập, ở nhà anh là cá con” mà RPT MCK từng hát trong Rap Việt. Chỉ cần Sở Dư nói một, Cố Thần chắc chắn không dám nói hai, chỉ cần Sở Dư im lặng một chút thôi, là Cố Thần đã luống cuống nhận lỗi, xin lỗi các kiểu rồi…Tội nhất vẫn là đám anh em của Cố Thần, lúc nào cũng bị ảnh ngược FA. Có lần còn bị Cố Thần xử vì tội cản trở anh ở riêng với Sở Dư v Nói chung thì truyện này đảm bảo hài đảm bảo ngọt, không hề có nữ phụ gì hết chỉ toàn là đường thôi. Tác giả đã viết nên một chuyện tình học trò cực kỳ đáng yêu bằng những tình tiết quen thuộc mà có thể bạn sẽ tìm thấy mình trong cùng, hy vọng các bạn sẽ tìm được một người luôn xem bạn là ngoại lệ, yêu thương bạn hết mực như Cố Thần “ Trích từ truyện.*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạCre Google/Huaban

ông đây cóc sợ vợ